Cốt cách mỹ nhân_ Mặc Bảo Phi Bảo
Thể loại: hiện đại, sủng sạch, nhẹ nhàng cảm động, HE.
Đọc online:
Nội dung và nhận xét:
Nữ chính Thời Nghi sống ở hiện đại với kí ức cùng tình yêu dang dở ở kiếp trước với nam chính Châu Sinh Thần. Kiếp này ông trời thương xót để nữ chính gặp lại nam chính, thương yêu và được yêu thương.
Có nhiều người không thích truyện này của Nhị Bảo vì truyện quá nhẹ nhàng, đọc buồn ngủ, nhưng mình lại thích cái nhẹ nhàng của truyện.
Thời Nghi của kiếp trước hay kiếp này đều yêu Châu Sinh Thần sâu đậm, kiếp trước hai người yêu trong vô vọng nhưng do thân phận mà không đến được với nhau, chết đi trong day dứt, kiếp này ông trời thương xót cho Thời Nghi và Châu Sinh Thần, để họ được gặp lại nhau, cho Thời nghi không quên đi chuyện kiếp trước, không để lỡ nhau lần nữa.
Lần đầu Thời Nghi gặp lại Châu Sinh Thần ở hiện đại, dù bề ngoài anh hoàn toàn khác trước, giọng nói cũng thay đổi, nhưng chỉ một cái chớp mắt cô đã nhận ra anh là người mình luôn chờ đợi và tìm kiếm. Tình yêu của Thời Nghi dành cho Châu Sinh Thần rất dè dặt và cẩn trọng, lúc đầu chỉ cần biết được sự hiện diện của Châu Sinh Thần trong thế giới này cô đã mãn nguyện, nhưng càng về sau, cô càng muốn gần gũi anh hơn. Khi được anh cầu hôn, dù biết anh khi đó không yêu cô nhưng Thời Nghi vẫn đồng ý không do dự, khi bên cạnh anh, cô luôn để ý đến cảm nhận của anh, cẩn thận không làm anh khó xử.
“Em thật sự rất hiếu kỳ, phòng nghiên cứu trông như thế nào, nếu tiện có thể đưa em đi tham quan được không…
Lên nhà em ngồi một chút nhé? Em muốn… làm cho anh một ít thuốc giải cảm
Chỉ cần anh để em ở bên anh, em sẽ tin anh vô điều kiện…
Em mệt rồi… Anh nắm tay em đi tiếp, được không?
Nếu em chết trước, sẽ quấy rầy anh một thời gian, kiếp sau… em sẽ đền bù lại cho anh
Nhất định anh nghĩ sai rồi, Châu Sinh Thần, anh hiểu sai ý em rồi. Em đang nghĩ rằng, đợi đến khi anh làm xong mọi việc, hằng ngày anh chỉ cần đi nghiên cứu ngôi sao Kim kia của anh, còn lại đều giao cho em. Em sẽ nấu cơm, pha trà, sắp xếp mọi việc ổn thỏa để anh không mệt mỏi, không khổ đau, không phải về ngôi nhà lạnh lẽo không ánh đèn, em sẽ là chỗ dựa cho anh…”.
Thời Nghi xác định cuộc sống mình ở hiện tại là vì anh: “Hai mươi sáu tuổi em mới gặp được anh ấy, may mắn lắm sống được tới năm tám mươi tuổi, vậy là chỉ còn năm mươi tư năm, mười chín ngìn bảy trăm mười ngày. Chị cũng nói rồi đó, anh ấy làm nghiên cứu, rất dễ đi xa vài tháng như bây giờ, thời gian sống được ở cạnh nhau thật sự không đến một vạn ngày. Em chẳng còn thời gian mà suy nghĩ, mà dùng tiểu xảo làm kiêu, em cần tranh thủ từng phút từng giây ở bên cạnh anh ấy, chị hiểu không?”
Cũng may nhà khoa học Châu Sinh Thần dù có khô khan nhưng anh lại thấy được và rất trân trọng sự cố gắng của Thời Nghi trong mối quan hệ của hai người. Châu Sinh Thần không nhớ được kí ức kiếp trước, nên đối với tình cảm ngưỡng mộ, thành kính và sâu đậm của Thời Nghi dành cho mình anh hết sức khó hiểu. Nhưng khi đã quyết định ở bên cô Châu Sinh Thần liền hết sức nghiêm túc và coi trọng mối quan hệ này, ban đầu anh học cách chung sống hài hòa với cô và có trách nhiệm với Thời Nghi như một người vợ, bảo vệ cô cẩn thận trước sóng gió gia tộc, về sau càng ngày anh càng quan tâm chăm sóc cô tỉ mỉ một cách vô thức, đến khi nhận ra, Châu Sinh Thần phát hiện Thời Nghi không những là người vợ trên danh nghĩa, chỉ có “thiện cảm” như ban đầu nữa mà là người con gái duy nhất khiến anh “trầm mê”
“Mỹ nhân yêu kiều, đàn ca chè chén, theo đuổi trầm mê. Mỹ nữ cùng đàn ca chè chén say sưa đều không được trầm mê, câu này em nghe bao giờ chưa?Anh lại không hề cho rằng hai thứ này có thể dễ dàng đắm chìm. Nhưng hiện tại anh không nghĩ vậy”.
Kiếp trước khi Châu Sinh Thần chết đã tâm nguyện “Ngàn năm quạnh quẽ, xương trắng thành bùn, duy chỉ Thời Nghi, là anh mong cầu”. Kiếp này dù không nhớ được gì nhưng anh vẫn tin những gì Thời Nghi viết về kiếp trước “Đời người như mộng, vui được là bao? Duy chỉ Thời Nghi, là anh mong cầu…”