Tiêu Tuần thuở thiếu niên chỉ là một thư sinh nghèo, sống thanh bạch, tài năng xuất chúng, được Tô thượng thư thu nhận làm môn đệ. Trong một ngày xuân se lạnh, khi đến Tô phủ thỉnh giáo, chàng vô tình gặp được một tiểu cô nương đang ngồi khóc sau núi giả. Giây phút ấy, tiếng nức nở khe khẽ như mèo con bị thương đã khắc sâu trong lòng chàng. Đôi mắt ngấn lệ của nàng khiến phù dung héo tàn, trăm hoa thất sắc. Từ đó, hình bóng nàng in đậm trong tâm trí chàng như một nốt chu sa không thể xóa nhòa.
Tiêu Tuần biết thân phận mình thấp kém, còn nàng – Tô Nhược Uyển – dù chỉ là thứ nữ của Tô phủ, vẫn là thiên kim được nâng niu. Vì thế, chàng chọn cách âm thầm dõi theo nàng, lấy sự phấn đấu làm vũ khí, quyết tâm đỗ đạt để xứng đáng với người mình yêu. Hãy cùng Nettruyenco tìm hiểu nhé!
Tình Cảm Âm Thầm Nuôi Dưỡng Qua Năm Tháng
Khi biết nàng thích chàng mặc áo xanh, Tiêu Tuần cố tình mặc nó nhiều hơn. Nàng thích đọc thoại bản, chàng âm thầm để tâm. Nàng thường trốn trong phòng, chỉ xuất hiện dịp lễ tết, chàng lặng lẽ đợi ở nơi nàng phải đi qua. Tình yêu ấy không ồn ào, nhưng sâu đậm và dai dẳng.
Sau nhiều năm đèn sách, thư sinh nghèo năm xưa đã trở thành Tiêu thủ phụ – một trong những người nắm quyền khuynh triều. Khi quay về Tô phủ dự yến tiệc, chàng cười khẽ từ chối lời mời kết thân của Tô thượng thư, khéo léo tuyên bố đã có người trong lòng và đang chuẩn bị cầu hôn. Thế nhưng ánh mắt chàng tìm đến một người lại không ai hay biết.
Một Sai Lầm Cố Ý Và Cuộc Gặp Gỡ Định Mệnh
Tô Cẩm Ca – đại tiểu thư Tô phủ – vì tham quyền thế đã giở trò với chén rượu chứa xuân dược nhằm buộc Tiêu Tuần vào hôn sự. Chàng biết rõ mưu đồ, nhưng lại uống rượu, rồi âm thầm đi đến núi giả, nơi năm xưa từng gặp nàng, trong lòng có tính toán.
Khi bắt gặp Tô Nhược Uyển, chàng dùng đôi mắt đỏ hoe cùng vẻ mặt như thể chịu đựng đau đớn nói: “Cô nương giúp ta được không?” Đó không chỉ là một lời cầu cứu trong cơn kích thích mà còn là một canh bạc cảm xúc. Nếu nàng chịu giúp, tức là trong lòng nàng có chàng. Và nếu vậy, chàng sẽ khiến Tô phủ cam tâm tình nguyện gả nàng, đưa nàng trở thành phu nhân của mình.
Hôn Nhân Mong Manh Giữa Một Người Yêu Và Một Người Ngỡ Không Xứng
Tiêu Tuần không ngờ rằng người con gái mình yêu cũng đã thầm thương trộm nhớ mình từ lâu. Năm đó, nàng từng bị hiểu lầm và đánh đòn vì sự tráo đổi của Tô Cẩm Ca. Trong lúc khóc nức nở nơi núi giả, Tiêu Tuần tình cờ đi ngang, nhẹ nhàng băng bó vết thương cho nàng. Hành động dịu dàng ấy khiến trái tim thiếu nữ rơi vào lưới tình. Nhưng nàng là thứ nữ, còn chàng là người mang chí lớn, nàng tự biết không xứng nên chôn chặt mối tình đầu trong lòng.
Nhiều năm sau gặp lại, Tiêu Tuần đã là thủ phụ, khoảng cách dường như quá xa. Khi chàng từ chối Tô Cẩm Ca và úp mở việc mình có người trong lòng, Tô Nhược Uyển tưởng rằng người ấy không phải mình, trái tim tan vỡ. Nhưng vì còn luyến tiếc, nàng quay lại để lén nhìn chàng, nào ngờ bị cuốn vào ván cờ định sẵn.
Giấc Mộng Gấm Hoa Và Sự Thật Bị Che Giấu
Sau đêm đó, Tô Nhược Uyển chấp nhận gả cho Tiêu Tuần. Trong lòng nàng mang nỗi day dứt vì khiến chàng phải chịu trách nhiệm với người không thương. Nàng nghĩ mình đã chiếm đoạt điều không thuộc về mình, chỉ mong khi người trong lòng chàng quay lại, nàng sẽ lặng lẽ rút lui.
Nhưng phu quân của nàng không giống với người đời. Tiêu Tuần đối xử với nàng dịu dàng, từng chút một khiến nàng rung động, hy vọng giấc mơ này kéo dài mãi mãi.
Khi Ánh Trăng Trở Lại, Giấc Mộng Vỡ Tan
Ninh An công chúa – người được đồn là bạch nguyệt quang của Tiêu Tuần – trở về, mọi thứ bắt đầu đảo lộn. Những vết son mờ trên áo, những lá thư hẹn hò cùng bóng dáng chàng trong tửu lâu khiến Tô Nhược Uyển đau đớn nhận ra sự thật nàng muốn né tránh. Không thể chịu đựng, nàng xếp hành lý, vội xé một tờ giấy trong nhật ký làm hưu thư, để lại mấy dòng “rất thích Tiêu Tuần, nhưng không có được, hy vọng đoạn tụ” rồi rời đi.
Trớ trêu thay, nàng lại xé nhầm trang, tự tay vạch trần nỗi lòng chôn kín bao năm.
Bí Mật Tình Yêu Được Hé Lộ
Bị Tiêu Tuần bắt gặp, nàng ngại ngùng tìm lý do thoái thác, nhưng đã muộn. Chàng giơ tờ giấy nàng viết, hỏi nàng định đi đâu. Chính tờ hưu thư đã xé nát bức màn giấu giếm giữa hai người. Hóa ra tình cảm thầm kín bao năm không phải chỉ có một phía. Tình yêu của nàng ẩn trong từng dòng nhật ký, còn Tiêu Tuần vẽ nên nàng trong tranh suốt bốn mùa: khi nàng cười, khi nàng khóc, khi trời chuyển tiết.
Tô Nhược Uyển là ánh trăng của Tiêu Tuần, còn Tiêu Tuần là ngàn sao rực rỡ trong lòng nàng.
Tình Yêu Đích Thực Luôn Có Hồi Đáp
Thủ Phụ Phu Nhân Trốn Chạy không chỉ đơn thuần là một câu chuyện ngôn tình cổ đại, mà còn là bản hòa ca dịu dàng về những trái tim luôn hướng về nhau, dù cho cuộc sống có đặt bao nhiêu rào cản. Mỗi nhân vật đều mang trong mình khát khao yêu và được yêu một cách trọn vẹn.
Thông điệp mà tác phẩm gửi gắm là: tình yêu thật sự không chỉ bắt đầu bằng sự rung động, mà còn là quá trình kiên trì vun đắp, là sự bao dung cho những tổn thương và là ánh sáng le lói trong màn đêm u tối.
Thật may mắn khi giữa biển người mênh mông, họ vẫn có thể tìm thấy nhau, không phải trong mộng mà là giữa đời thực.